Chương 14: Thôn Thiên Ma Công

Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch)

Mộc Công Mễ Thanh

13.876 chữ

18-03-2024

“Tiếp theo phải làm sao bây giờ? Có nên tiếp tục nhìn chằm chằm không?”

Lão Bạch thấy vẻ mặt Chu Dịch thay đổi vô chừng, vò đầu bứt tai thúc giục nói.

“Chờ hắn ta tìm được bí tịch của Thương Thiên vương, hai người chúng ta liên thủ âm thầm tập kích, chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao? Không thì ngươi dứt khoát hạ độc trước đi, làm cho hắn nữa sống nửa chết thì càng ổn thỏa hơn!”

Tiên Thiên tông sư chính là khát vọng cả đời của người trong giang hồ, lão Bạch vốn dĩ luôn luôn hờ hững với tất cả mọi thứ, mà cũng không ngoại lệ.

Giang hồ sớm đã đồn đại về lai lịch của Thương Thiên vương, trước ba mươi tuổi không hề có tiếng tăm gì, sau khi có được thần công, chỉ trong mười năm đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.

Võ đạo Tông Sư, Giang Nam minh chủ, quyền thế ngập trời không ai sánh bằng, mỹ nhân, vàng bạc chỉ là những vật ngoài thân mà thôi.

“Ngươi có ngốc không hả?”

Chu Dịch chỉ quần áo của mình: “Ta là ngục tốt, cần gì phải đi theo sau đít hắn chứ.”

“Cũng đúng ha!”

Lão Bạch lập tức bừng tỉnh, nhìn về Chu Dịch đang đi về hướng nhà ngục chữ Giáp nhất. Hắn rất muốn hỏi thử loại thần công kia là tên là gì, lại sợ mất đi một trong những người bằng hữu ít ỏi của hắn.

……

Nhà ngục chữ Giáp nhất.

Trống rỗng không có người, mọi ngóc ngách đều trống không.

Đêm đó sau khi mai phục giết chết kẻ cướp ngục, Cẩm Y Vệ đã tra xét nhà tù này, đến ngay cả bức tường nhà ngục cũng bị đục khoét mất mấy lớp rồi.

“Thứ mà Cẩm Y Vệ không tìm thấy được, người kia chỉ là thử vận khí hay là thật sự biết được điều gì đó?”

Chu Dịch đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Thương Thiên vương, xương cốt toàn thân bị chặt đứt hơn phân nửa, đến ngay cả việc ăn cơm mà còn cần có người đút, cho nên không thể rời xa giá dụng hình bằng sắt thép kia được.

Mỗi một nơi trên hình giá đều là dùng để thăm dò nội khí, đến ngay cả gông xiềng, xích sắt, tất cả đều là đều là sắt thép đặc ruột.

Trong Cẩm Y Vệ không hề thiếu cao thủ nội khí, tất nhiên cũng đã từng thăm dò rồi, Thương Thiên vương cũng sẽ không cất giấu truyền thừa một cách đơn giản như vậy.

“Nếu như đã là phương pháp mà người ngoài không thể nào thăm dò được……”

Đáy lòng Chu Dịch bỗng nhiên nảy lên, bàn tay sờ vào hình giá, nội khí thông qua truyền âm bí thuật thăm dò vào bên trong.

“Thôn Thiên Ma công!”

Giọng nói của Thương Thiên vương bỗng nhiên vang lên bên tai, rồi sau đó là một phần khẩu quyết hơn ba ngàn chữ, chỉ dạy cách thức cắn nuốt nội khí của người khác, dung hợp luyện hóa chúng để sử dụng cho bản thân mình.

Trong đó có pháp môn đột phá cảnh giới Tiên Thiên, cực kỳ đơn giản thô bạo, cũng chẳng có chỗ nào là huyền bí kỳ diệu.

Năm trăm năm nội khí, một khi vận chuyển thì có thể cưỡng ép khơi gợi nguyên khí thiên địa, cứ như vậy mà đột phá cảnh giới Tiên Thiên!

Ở phần kết, Thương Thiên vương còn ân cần dặn dò: “Thôn Thiên Ma công tu luyện nội khí dị dạng, vô cùng quỷ dị, tuổi thọ được năm mất một. Trong tộc đời đời có cao thủ đứng đầu, có thể kéo dài truyền thừa, phú quý không dứt, con cháu Thương gia chớ tham luyến cảnh giới Tiên Thiên……”

“Chẳng trách Thương Thiên vương mới năm mươi tuổi, đã đã là Tiên Thiên tông sư, lại có dáng vẻ già nua gần đất xa trời!”

Chu Dịch nghe xong toàn bộ công pháp, lại thi triển truyền âm bí thuật thêm lần nữa, quả nhiên lại vang lên giọng nói của Thương Thiên vương.

Cẩn thận lắng nghe thì phát hiện ra dường như giọng nói phần sau nhỏ hơn một chút.

“Hắn ta tất nhiên là hậu nhân của Thương Thiên vương, không tìm thấy ma công, tất nhiên sẽ xảy ra chuyện.”

Chu Dịch trầm ngâm một lát, vạn sự nên làm ổn thỏa, người ta bất chấp nguy hiểm tính mạng đến đây để lấy truyền thừa của tộc, dứt khoát nên thuận nước đẩy thuyền.

Hòa khí sinh tài!

Trở lại nhà ngục chữ Giáp lục, thì nhìn thấy lão Bạch đang ngồi xổm góc tường thở ngắn than dài.

“Nhà ngươi lại nhớ đến cô nương nào vậy?”

Trong khoảng thời gian này, chuyện mà Chu Dịch nghe nhiều nhất đó là lão Bạch khoe khoang giang hồ hồng nhan, nào là xếp vị thứ sáu trên bảng Yên Chi giang hồ, nào là nữ kiếm tiên siêu phàm thoát tục, nào là đích nữ Giang Nam thế gia khuê tú ……

Nghe nhiều mới biết được rằng lão Bạch bị nhốt vào thiên lao không phải là để chịu tội, mà vì muốn trốn nợ tình!

“Ta đang hoài niệm bằng hữu trước đây.”

Lão Bạch làm bộ làm tịch nâng lên tay, hai mắt thâm tình mê ly, xướng lên những câu hát kỳ lạ mà Chu Dịch nghe được: “Bằng hữu a bằng hữu……”

Chu Dịch cắt ngang giọng điệu quái dị của lão Bạch nói: “Ngừng ngay! Có muốn biết công pháp của Thương Thiên vương nữa không?”

“Lão Chu có thể nói cho ta sao?”

Thân hình lão Bạch lóe lên, chỉ lưu lại mấy tàn ảnh trong không trung, bổng chốt xuất hiện ngay trước cửa lao.

Chu Dịch nói: “Loại công pháp này có tên là Thôn Thiên Ma công, nhưng phải cắn nuốt luyện hóa nội khí của người khác, cụ thể luyện pháp……”

“Ấy! Quả thật là ma công, khó trách Thương Thiên vương có thể thành tông sư trong mười năm!”

Lão Bạch hít hà một hơi, xua tay nói: “Biết tên thì được rồi, sau này có thể dùng nó để lòe người khác, ngàn vạn lần đừng nói cho ta nội dung công pháp, đỡ phải không nhịn được mà luyện nó.”

“Để lòe nữ nhân phải không?”

Ánh mắt Chu Dịch đầy vẻ khinh thường, thật ra thì nhịn không được mà cảm thấy cực kỳ hâm mộ, Trường Sinh Đạo Quả không có hiệu quả làm đẹp, dáng vẻ của hắn vẫn bình thường như cũ.

“Loại công pháp cũng có khuyết tật, hút năm năm nội khí thì sẽ mất một năm tuổi thọ, chưa già mà đã suy kiệt, cảnh giới tông sư của Thương Thiên vương cũng khó mà thay đổi được gì.”

“Vậy thì càng không thể luyện! Mạnh mẽ chỉ là nhất thời, còn đẹp trai lại là chuyện của cả đời!”

Lão Bạch chỉ vào mặt của hắn nói: “Ta lăn lộn trong giang hồ, chẳng phải là vì biết đánh đấm, mà chỉ dựa vào gương mặt này đã thoát khỏi bao nhiêu hiểm nguy. Ngày đó trong quận vương phủ, mấy trăm thanh đao kiếm chỉ vào ta, cuối cùng lại do quận chúa tự mình giải vây……”

“……”

Chu Dịch chịu không nổi thằng cha kia đắc ý, xách theo thùng cơm chạy mất.

……

Đảo mắt lại qua một tháng.

Sau khi có được Thôn Thiên Ma công, Chu Dịch vẫn chưa vội vã tu luyện, vẫn cứ đang âm thầm quan sát động tĩnh của người nọ.

Sáng sớm hôm nay .

Chu Dịch đến thiên lao làm việc, phát hiện bên ngoài cửa có cấm quân canh gác, bên trong thì có Cẩm Y Vệ điều tra.

“Lão Chu, tối hôm qua trong nhà lao có người vượt ngục chạy trốn, nghe nói là có người giết phạm nhân, dịch dung thế thân.”

Phùng Kiều thấp giọng nói: “Lỗ giáo úy nhận bạc của Tiêu chủ sự Hình Bộ, nửa đêm thẩm vấn phạm nhân kia, vốn muốn làm cho hắn tàn phế sống dở chết dở, ai mà ngờ hắn lại là một cao thủ!”

Lỗ giáo úy bị chặt đứt cổ ngay tại chỗ, phạm nhân chém giết xông thẳng ra khỏi nhà tù, bỏ trốn mất dạng.

“Này……”

Chu Dịch nhất thời không biết nên nói gì mới phải, đứng ở góc độ đồng liêu thì cảm thấy đồng tình, nhưng mà tùy tiện tra tấn phạm nhân dường như lại không đúng lắm.

Quy tắc ngầm chỉ là quy tắc ngầm, nhưng nếu như thật sự cho rằng như vậy là đúng, thì chỉ có thể nói người này coi như bỏ!

“Đợi đến khi phúng viếng, tặng thêm chút tiền phúng điếu là được.”

Chu Dịch đi vào nhà ngục không bị kiểm tra, Cẩm Y Vệ không thèm để ý đến một kẻ đưa cơm nhỏ nhoi, huống chi còn đưa cơm được hơn mười lăm mười sáu năm rồi.

Chuyện này cuối cùng không giải quyết được gì, kẻ cắp sử dụng thuật dịch dung, diện mạo, tuổi tác vốn có đều không thể thăm dò được, nên đương nhiên là công văn truy nã cũng không thể nào phát đi được.

Giang hồ cường nhân phạm pháp, vẫn luôn là mối họa lớn của Phượng Dương quốc.

Thần kinh, kinh đô và vùng lân cận cũng coi như là an ổn, ở những châu phủ có rất nhiều võ đạo cường nhân chiếm đóng, những kẻ mạnh như Thương Thiên vương làm loạn ở Giang Nam hơn mười năm, những kẻ yếu hơn thì hoành hành ở những thôn trấn, hoành hành ngang ngược khắp các vùng thành thị nông thôn.

Tu hành võ đạo cần có một lượng lớn tiền bạc và thời gian, bá tánh bình thường thì khó có thể gia nhập, vì thế bị bóc lột chèn ép, đến ngay cả quyền được phẫn nộ cũng không có.

Sự chênh lệch về mạnh yếu giữa võ giả và bá tánh, tuy chưa khác biệt như tiên phàm, nhưng cũng không phải là chuyện mà ba năm người có thể phản kháng được!

“Thế giới siêu nhiên, thì ngược lại sự phân hóa về giai cấp càng thêm rõ ràng, mọi người chỉ nhìn thấy những gì tốt đẹp ở tầng trên, nào để ý đến sự bi thảm của tầng lớp tận cùng.”

Chu Dịch không phải là thánh nhân lòng mang thiên hạ, cũng chỉ là cảm khái một phen, rồi sau đó đến nhà ngục chữ Giáp nhất, thi triển bí thuật rà soát hình trụ, quả nhiên thanh âm của Thương Thiên vương đã hoàn toàn biến mất.

“Nhân quả cuối cùng trong thiên lao đã kết thúc rồi, nên khôi phục lại sự tĩnh lặng của ngày trước rồi.”

Mấy ngày nay khi Chu Dịch đưa cơm, đã âm thầm thăm dò về những phạm nhân trong nhà ngục, người nào có nội khí thâm hậu, người nào sẽ phải lên pháp trường, người nào không có sư môn.

Những người khác có được Thôn Thiên Ma công, điệu thấp thì bồi dưỡng người để tu luyện nội khí, nóng vội thì cắn nuốt cao thủ giang hồ, người thì thong thả phát triển cảnh giới kẻ thì lại bị người đuổi giết.

Cho dù là cẩn thận hay là tùy tiện, dựa theo luật trong giang hồ, thì kẻ tu luyện ma công tuyệt không có kết cục tốt đẹp.

Chu Dịch lại bất đồng, thiên lao có rất nhiều cao thủ giang hồ, nhưng phải chọn lựa chuẩn xác mục tiêu để cắn nuốt!

Trải qua sự chọn lựa kỹ càng, người được chọn là cao thủ nhất lưu, có tên là Dư Thịnh.

Dư Thịnh được xưng tụng là truyền kỳ trên giang hồ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, không bao sau thì rất thích tranh đấu tàn nhẫn, sau khi trưởng thành thì vào nhà cướp của, tiền bạc cướp được không cờ bạc gái gú mà toàn bộ đều dốc vào việc tu hành võ đạo.

Bởi vì thiên phú thượng đẳng, rất nhanh đã dành được danh tiếng trên giang hồ, người đời gọi hắn là Huyết Đao Khách.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, cuối cùng là rơi vào bẫy của Cẩm Y Vệ, ném vào thiên lao chờ vào mùa thu sẽ chém đầu.

“Chết sớm hay chết trễ thì đều phải chết, thay vì bị chém đầu trên pháp trường, chi bằng dùng một bửa rượu thịt đổi lấy nội khí của ngươi, hợp lý không?”

Bàn tay của Chu Dịch đặt lên đan điền của phạm nhân, nội khí của đối phương như nước tuôn trào, theo kinh mạch toàn bộ chảy vào trong cơ thể của Chu Dịch.

Phạm nhân đau đớn đến mức cực điểm, toàn thân run rẩy lại không thể phát ra tiếng động, cho đến khi đan điền rách nát kinh mạch đứt lìa mà chết.

“Ước chừng bảy tám năm nội khí, cũng đã bị hư hao rất nhiều, nhưng thiên lao còn có rất nhiều cao thủ giang hồ!”

Chu Dịch cảm thụ nội khí bên trong đan điền, nồng đậm hơn gấp năm lần.

Chẳng trách nhiều người thích tu hành ma công đến vậy, cảm giác không làm mà hưởng thật sự có chút sảng khoái!

“Giảm hai năm tuổi thọ……”

Chu Dịch cẩn thận cảm nhận, phát hiện ngũ tạng lục phủ có một sự biến hóa rất nhỏ, có thể nói là trưởng thành mà cũng có thể nói là lão hoá.

Trường Sinh Đạo Quả mười năm hơn không có động tĩnh, hơi chấn động một chút, chớp mắt một cái, tạng phủ bị lão hoá lại khôi phục lại tình trạng vốn có.

“Thì ra đây mới là cách thức kích hoạt trường sinh Đạo Quả chính xác, tu hành ma công tà pháp sẽ bị giảm tuổi thọ nhưng sẽ tiến cảnh thần tốc!”

Chu Dịch lẩm bẩm tự nói, không để ý tới phạm nhân cuộn tròn trong góc tường đã chết kia, chậm rãi đi đến nhà tù kế tiếp.

Phạm nhân trong thiên lao hiếm khi có thể sống đến ngày hành hình, sau khi chết sẽ được xác minh thân phận, không ai truy cứu nguyên nhân cái chết, loại chuyện này không dễ điều tra mà cũng không thể điều tra, nói không chừng truy xét nguyên nhân lại có liên quan đến đương kim bệ hạ.

Cắn nuốt nội khí chỉ là bước đầu tiên của ma công, tiếp theo còn cần thời gian để luyện hóa, dung hợp.

Chu Dịch cũng không nóng lòng, bất kể là dung hợp nội khí có thong thả đến đâu, cũng nhanh hơn gấp trăm lần tu hành Quy Nguyên Quyết.

Thôn Thiên Ma công có một đặc điểm khiến cho Chu Dịch cảm thấy rất hài lòng, trước cảnh giới Tiên Thiên tông sư cơ bản không có trở ngại, chỉ cần tìm đủ nguồn nội khí, bỏ thời gian sức lực luyện hóa dung hợp là được.

Năm trăm năm nội khí, sẽ tự đột phá cảnh giới Tiên Thiên!

Trước đây khi tu hành Quy Nguyên Quyết, Ngũ Hổ Đại Lực quyền, một nội một ngoại đều là công pháp chính đạo đường hoàng, tạm thời không nói đến chuyện tốc độ đột phá, các loại trở ngại lớn nhỏ khiến cho Chu Dịch rất đau đầu.

Ví dụ như ngoại rèn gân cốt đến nội luyện tạng phủ, Chu Dịch một mình cân nhắc nghiên cứu, ước chừng phải mất năm năm khó khăn lắm mới có thể nhập môn.

Võ đạo tu hành, công pháp, thiên phú, tài nguyên, danh sư chỉ điểm, những điều này thiếu một thứ cũng không được, dù sao thì tuổi thọ của con người cũng là hữu hạn, cứng nhắc dựa vào thời gian tu luyện phá vỡ chướng ngại.

“Năm trăm năm nội khí, ước chừng phải cần đến tám chín chục người……”

Chu Dịch nhìn phạm nhân bên trong nhà ngục chữ Giáp, như những con lợn béo đang chờ bị thịt.

“Từ nay về sau phải đối xử tốt với bọn họ một chút, không thể đưa cơm thừa canh cặn nữa, thân thể suy nhược nội khí lỏng lẻo, chẳng phải là lỗ vốn sao!”

Từ sau đó.

Những phạm nhân trong nhà ngục chữ Giáp được ăn cháo đặc, trong cháo còn có thể nhìn thấy vụn thịt, tất nhiên là vô cùng cảm kích Chu Dịch.

……

Mùa thu năm Hoằng Xương thứ bảy.

Chu Dịch vào nhà bếp xách thùng cơm, nhìn thấy hộp đồ ăn mà Lưu đầu bếp đã làm xong, dặn hắn đưa đến nhà ngục chữ Bính cửu.

“Công tử nhà nào lại bị nhốt vào đấy?”

Chu Dịch đã chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa rồi, trong mười mấy năm nhìn thấy rất nhiều kẻ ăn chơi trác táng, vào thiên lao như nghỉ phép du lịch, thậm chí có người coi đây như là vinh hạnh.

Công tử nhà nào trong Thần kinh chưa từng đến nhà ngục chữ Bính cửu, hưởng thụ đãi ngộ đặc thù của thiên lao, thì không thể gọi là quý tộc đỉnh chóp được.

Lưu đầu bếp thấp giọng nói: “Nghe nói là chi nhánh của Lý gia, cụ thể phạm tội gì, ta chẳng dám hỏi!”

Người họ Lý trong Thần kinh thì rất nhiều, trong đó không thiếu những kẻ phú quý, nhưng mà từ sau khi Hoằng Xương đế đăng cơ, trong kinh thành, nhà được gọi là Lý gia cũng chỉ có phủ đại tướng quân.

Tộc nhân của Lý Võ!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!